Lâu lắm rồi mình mới có một cuối tuần có ích như thế này, thật sự lâu thật lâu. Mình được gặp gỡ những người bạn mới, trao đổi về nghề, học thêm ti tỉ thứ. Rồi được đi dạo phố, mua sách, hẹn hò. Và dù chỉ mới bắt đầu buổi sáng Chủ Nhật tại một quán cafe lạ nhưng xinh thật xinh, bên góc Hồ Tây lộng gió khiến mình cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày đầy năng lượng.
Entry này chắc mình sẽ liên miên lan man về nhiều thứ, về những mộng mơ tuổi trẻ, về những khúc rẽ quanh co của nghề, về những cảm xúc khó gọi tên và về ti tỉ thứ mà lâu nay mình chẳng biết giãi bày cùng ai, giãi bày như thế nào và khiến mình gặp khó khăn vô cùng trong việc chia sẻ.
>> Mộng mơ của cô nàng tuổi Tuất
Mình là đứa thường xuyên đặt bản thân ở tình huống tệ nhất để giải quyết mọi vấn đề, nhưng điều đó không khiến mình giảm bớt sự mộng mơ ngớ ngẩn. Tuần vừa rồi, mình chợt nhận ra là mong mỏi của mình là được sống với nhiều hơn một chú chó, nhìn chúng được vui vẻ, hạnh phúc cùng nhau. Mà bạn biết đấy, người ta bảo tuyệt nhất là kiếm tiền từ việc mình thích không, thế là mình mơ tới việc mình mở được một trang trại chó như trên Đà Lạt, và tập trung vào các giống chó Việt Nam.
Mình đã mơ mộng tới cái thú vui đầy ảo tưởng này khi biết được một vị vua Thái Lan đã truyền cảm hứng nuôi chó Thái khi viết một cuốn sách về vấn đề này. Mình thì tham vọng không được như vầy, chỉ là chỉ mong những hành động be bé như của chúng mình, chó Việt Nam sẽ được yêu thương hơn, được trân trọng hơn. Chứ cứ chó Tây chó Tàu, chó Hàn chó Nhật, sính ngoại như vậy, nói thật, bản thân mình không thích lắm. (Anw, mình vẫn chết mê chết mệt với mấy em Golden)
Nhưng khi mình chia sẻ về mộng mơ này, bên cạnh những điều tích cực, thì thứ tệ nhất đến với mình là phản ứng của người mà mình không ngờ nhất. Khi mình đang nói về những mơ mộng với sự háo hức và đầy niềm vui, thì tất cả bị dập tắt bởi những lời nói gắn mác “tư duy phản biện”. Mình có nên paste định nghĩa về tư duy phản biện ở đây? Liệu có nên khăng khăng cãi lại về việc tư duy phản biện nên sử dụng khi chúng ta có một vấn đề cần giải quyết, khi có một plan và mình cần tranh luận?
Mình chỉ là đang mộng mơ, và mình nói về mộng mơ đó. Tư duy phản biện sẽ sử dụng khi mình thực sự có một plan, về triển khai như nào, nguồn tiền ra sao, ở đâu, làm gì, và ti tỉ thứ khác nữa. Không hẳn mình không biết những vấn đề đó, không hẳn mình không hiểu bản thân mình, và mình thật sự buồn, khi mình muốn được lắng nghe, muốn được chia sẻ, và thứ mình nhận lại là những thứ được dính mác là “tư duy phản biện”, như những cái tát đau đớn với một đứa trẻ đang hăng say kể về giấc mơ đầy màu hồng của nó vậy. Vậy đó.
Và chúng ta có thể chết đi, bất cứ thời điểm nào mà chúng ta không ngờ đến. Nên nếu có mộng mơ, hãy biến nó thành hiện thực. Điều tốt đẹp nhất, là bạn có mộng mơ.
Nên mình sẽ bắt đầu, bằng những điều đơn giản, như cách mình bắt đầu với Măng, hay cách mình có thêm một em bé khác nữa vậy. Chỉ cần mình bắt đầu, và chỉ cần có duyên.
>> Đến cái duyên nghề nghiệp
Từ thời điểm mình chuyển sang ngạch MKT cho Nhân sự, mình cảm thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Ví như mình biết chúng ta có thể phát triển nghề nghiệp theo hướng dọc và ngang, mình biết dù mình đang làm gì, mình lựa chọn gì mình cũng đang đi đúng hướng. Mình biết mình thiếu cái gì và mình cần học hỏi thêm những gì.
Hai tuần vừa rồi, mình có cơ hội được gặp và trao đổi với những người bạn người chị, những người hiểu rõ mình đang cần gì, mình đang thiếu gì và cần bổ sung gì. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn rất rất nhiều, và mình thấy mình may mắn quá.
Hiện tại mình đang tìm cách dần dần hệ thống hoá các kiến thức mà mình đang có, từng bước áp dụng vào công việc của mình. Dần dần, mình sẽ giải quyết mọi thứ, từng chút từng chút một.
>> Và mình cũng đã hiểu mình hơn, dù chỉ là một chút
Mình chấp nhận việc bản thân còn yếu kém, thiếu sót, làm việc kế hoạch không rõ ràng, chưa cân bằng được cuộc sống và công việc. Mình biết như thế, và mình chấp nhận điều đó. Việc này khiến mình bao dung với bản thân hơn, yêu thương bản thân hơn và trân trọng chính mình hơn. Nhiều chút!